**Truyện Chó Điên - Giang Hữu Vô** là một tác phẩm đầy cảm xúc, khai thác sâu sắc tâm tư tình cảm của những nhân vật sống trong một thế giới đầy khắc nghiệt. Với thể loại Nguyên Sang, Ngôn Tình và nhiều yếu tố hiện đại khác, câu chuyện xoay quanh Dụ Kiến và Trì Liệt, hai nhân vật không cùng hoàn cảnh nhưng lại tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc đầy ánh sáng và bóng tối của cuộc đời. Dụ Kiến sinh ra và lớn lên trong môi trường viện phúc lợi, trải qua mười sáu năm tách biệt với cha mẹ ruột. Một ngày định mệnh, trước khi cô nhận lại được gia đình, mối lương duyên bất ngờ đã đến khi cô va phải Trì Liệt - một chàng trai trẻ đáng sợ, người mà ai cũng gọi là "chó điên". Trì Liệt, với đôi mắt lạnh lùng và tính cách cứng rắn, đã thể hiện bản thân như một kẻ bất cần, sống sót trong những khổ đau và tủi nhục của cuộc sống. Anh không cha không mẹ, mang trong mình nỗi cô đơn và phải chống chọi với thực tại bằng cách lộ ra những "nanh vuốt" sắc bén của mình. Trong bối cảnh mưa dầm mà nắng cũng chỉ là tạm bợ, câu chuyện dần mở ra, không chỉ là về tình yêu, mà còn về sự cứu rỗi lẫn nhau. Buổi chiều hè hôm ấy, dưới tiếng ve kêu râm ran, Trì Liệt bỗng thấy ánh sáng từ Dụ Kiến - người duy nhất là biểu tượng của sự dịu dàng, là hi vọng giữa bộn bề đau khổ. Cứ như thế, họ từ những con đường khô cằn lại tìm thấy nhau, phát hiện ra rằng tình yêu có thể xóa nhòa đi những ranh giới mà cuộc sống đã gắn chặt. Mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà còn là hành trình chữa lành những vết thương từ quá khứ. **Chó Điên - Giang Hữu Vô** không chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn thuần mà còn là một bức tranh sinh động về tâm lý con người, về những cuộc chiến sống còn và sự đồng cảm giữa hai trái tim tổn thương. “Ta vụng về giấu đi nanh vuốt nhọn, lén lút nắm tay người”, câu nói này chính là biểu tượng cho những tình cảm không nói thành lời, những niềm hạnh phúc ẩn sâu bên dưới bề mặt gai góc. Qua những trang sách của **Chó Điên - Giang Hữu Vô**, độc giả sẽ cảm nhận rõ nét sự nỗ lực... — Chó Điên - Giang Hữu Vô
Bình luận truyện
Nhận xét về truyện Chó Điên - Giang Hữu Vô